4 October 2009

Yêu theo cách của riêng mình

Giờ mới thấy lòng mình chẳng giản đơn
Hạnh phúc đến tận nơi mà còn chối bỏ
Vì đắn đo, vì sợ tình mong manh như gió
Để người quay gót rồi lòng lại nổi bão giông


Vẫn biết rằng anh có những nhớ mong
Chỉ bởi một chiều mưa anh xa Hà Nội
Nhưng cũng đủ làm lòng em bối rối
Rồi lại tự nhủ mình anh chỉ bốc đồng thôi



Cả chiều ấy là chiều mưa rơi
Anh ở nơi xa chờ xe về Hà Nội
Điện thoại liên hồi nhớ em không chịu nổi
Lạnh vô cùng thèm quá một vòng tay

Em thương người sống mũi cay cay
Ở lại đi cần chi về vội vã
Giây phút ấy lòng anh nồng nàn quá
Mà sao em không mở lòng nói một tiếng thương yêu



Anh về Hà Nội trong một chiều
Em trốn chạy lòng vòng qua các phố
Đứng cả trước căn nhà anh ở
Điện thoại liên hồi, em đang ở nơi đâu?

Em cứ tự làm cho mình đớn đau
Mà đó là điều làm cho anh chán ngán
Anh thất vọng em lấy ai bầu bạn?
Em không làm điều ngốc nghếch nữa đâu



Trong lòng em có những nỗi đau
Có cả bao điều đừng bắt em phải nói
Hãy để cho trái tim em thầm gọi
Em thích được yêu theo cách của riêng mình.

(siu tầm)