4 March 2011

Người Dưng Không Xa Lạ

(cóp của Nguyễn Thượng Sơn | Google Buzz)

Ngày hôm qua, tôi gặp lại “người dưng”
“Người dưng” thôi, chứ không là người ngày xưa ấy
Thoáng ngỡ ngàng, những ngày xưa sống dậy
...Xưa chưa bắt đầu, nên chỉ có thể gọi “người dưng”

“Người dưng” thôi, gặp lại sao bỗng thấy buâng khuâng?
Vẫn ánh mắt xưa, vẫn cái nhìn đắm đuối
Nụ cười nửa môi….một thời tôi chới với
Giá xưa tôi đừng, hờn dỗi, lỡ tay buông




 

Phải xưa anh đừng ngại tỏ lời thương
Thì có lẽ mình bây giờ đã khác ?
Câu chuyện kể không bắt đầu bằng mắt buồn man mác
Tôi kết thúc chuyện lòng, anh đã không da diết xót xa

“Anh vẫn nghĩ rằng, em sẽ hạnh phúc với người ta
Nên đã buông tay đẩy em về phía ấy
Phải chi ngày xưa, anh đừng tin người đến vậy!
Em sẽ không buồn, sẽ không đau khổ như hôm nay”




 
Tôi mỉm cười! đời mai mỉa lắm thay
Xin đừng trách anh ơi, có lẽ là duyên nợ
Ai dám chắc tình yêu không tan vỡ??
Anh dằng vặt chính mình cũng chẳng thay đổi được chi đâu?

Bao năm tròn, thời gian rượt đuổi theo nhau
“Cô nhóc” ngày xưa vấp ngã nhiều nên phải lớn
Chút kiêu hãnh xưa thôi không còn dịp đi qúa trớn
Có bài học nào không trả giá, phải không anh?




 
“Đâu có hạnh phúc nào cũng dễ vỡ mong manh?
Chút duyên ngày xưa, em thừa, anh xin lại
Cánh chim Di biết tìm đường trở lại
Tổ uyên ương có mở rộng ngõ quay về?”

Khẽ lắc đầu, tôi đang tỉnh hay mê?
Người xin chi những tang hoang đỗ nát?
Đóa hồng xưa, dẫu có thời thơm ngát
Đã rửa tàn theo ngày tháng trông mong!!

“Người dưng” ơi! “người dưng” không xa lạ
“Người dưng” thì xin cứ mãi “người dưng”