25 July 2010

Trong ván cờ người hãy là con Pháo ?

 Pháo biết mình phận bạc nhưng không đủ nhẫn tâm để làm Sĩ, không đủ kiên nhẫn để làm Tượng. Không đủ nội lực để làm Xe, làm Mã. Không đủ ma mãnh để làm Tốt. Nên suốt đời Pháo chỉ là Pháo mà thôi!




Pháo không phải là Tướng, ẩn mình trong cửu Cung với thành cao hào sâu, ba quân tướng sĩ canh gác ngày đêm, an tòan đến nỗi chẳng biết ngoài trời đang mưa hay nắng.

Pháo không phải là Sĩ, kề cận bên Tướng, dưới một người mà trên vạn người. Đôi khi cũng chỉ cần nói một câu cũng có thể mượn dao giết người mà bề ngoài vẫn thanh cao, tay không vấy máu.
Pháo không phải là Tượng, không bao giờ được sang sông chỉ ù ì đứng bên này sông cam lòng tử vì Tướng.

Nhưng Pháo cũng không phải là Mã, sải vó tung hoành trên bàn cờ, sức sát thương mạnh đến mức có thể lật ngược thế cuộc.

Pháo không phải là Xe - cả đời chỉ đi một đường thẳng, dùng nộ lực mà nghiền nát những vật cản trên đường đi. Tưởng chừng vô hại mà lại là quân mạnh nhất trên bàn cờ.

Pháo cũng chẳng phải là Tốt, lựa cách sống nước đôi để chờ một kết cục nước đôi. Sang sông hay bị thí.

Pháo là Pháo - một quân cờ vừa nhu vừa cương. Chọn đường đi thẳng như Xe nhưng ăn quân biến ảo như Mã. Pháo bất chấp tất cả. vì thế người ta kiềng Pháo nhưng khai cuộc lại đẩy Pháo ra trận tiền.

Người ta gặp khó khăn thì mong chờ Pháo mở đường máu để thóat thân nhưng khi cờ tàn Pháo hoàn thì sẵn sàng đem Pháo về đắp chiếu.

Pháo biết mình phận bạc nhưng không đủ nhẫn tâm để làm Sĩ, không đủ kiên nhẫn để làm Tượng. Không đủ nội lực để làm Xe, làm Mã. Không đủ ma mãnh để làm Tốt. Nên suốt đời Pháo chỉ là Pháo mà thôi!

( st )