26 February 2011

Doraemon : những câu nói bất hủ

1 - Đọc tới đoạn này mới biết những câu đó giờ mình dùng để tán gái đáng vứt đi hết. Haizzz







2 - :”> GATO nà hem tốt







3 - Triết vãi chưởng hí hí







4 - Mềnh bik nấu en, mềnh bik nấu en nà







5 - Cái này người ta gọi là kiss-ass íh







6 - @__@ Chóng hết cả mặt







7 - Này thì triết, này thì lí







8 - cái tàu là tàu của ta, công khó Xêko^ làm ra, chúng ta hãy gìn giữ nó, ky bo giữ mãi con tàu…







9 - bất hủ







10 - VIP







11 - Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối







12 - Doreamon is so kuteeeeee ♥







13 - Nhìn cái mặt kìa, tội ghê chưa







14 - Hậu đậu còn triết







15 - Lại một câu bất hủ







16 - Ăn bo bo mà bàn chuyện chính trị thế giới à







17 - Tội Đô-rê-mon







18 - Nhất anh ấy =))







19 - ngủ đê ngủ đê







20 - Câu này hồi nhỏ mình cũng hay nói :”>







21 - =))







22 - Gạ gẫm này x-(







23 - Iu bạn Xêko







24 - Anh ấy thật là cao cả vkl







25 - Bác nào đang phân vân cách giãy gái thì coi đi nhé. Việc gì phải nào là có duyên không phận, tốt cho đôi bên… cứ thế này là lẹ nhất







26 - Deadlock







27 - Bật lại chính quyền à /:)







28 - Lăng nhăng là không tốt







29 - <3







30 - =)) chỉ biết cười







31 - =))

20 February 2011

Phúc-Lộc-Thọ : Trong ba điều ước Phúc, Lộc, Thọ ấy chỉ có thể được một mà thôi.

Theo truyền thuyết của người Hoa Hạ, ông Lộc là một quan tham chuyên ăn của đút lót. Ông Thọ lại là vị quan thực dụng, ưa xu nịnh vua để được ban thưởng, trong dinh của ông cung nữ nhiều chẳng kém ở cung vua. Chỉ có ông Phúc là quan thanh liêm, ngay thẳng, con cháu đề huề.

Hiện nay, từ thành thị đến nông thôn, ở đâu ta cũng gặp các cụ Phúc, Lộc, Thọ. Các cụ thường được đặt ở nơi trang trọng nhất trong phòng khách, trên nóc tủ chè, có nhà còn làm cả bàn thờ rõ đẹp để thờ ba cụ cầu mong được phúc, được lộc, được thọ. Người sang thì có cả ba cụ bằng gốm Tàu rõ to, rõ đẹp. Người tầm tầm thì bằng gỗ pơ-mu hoặc sứ Bát Tràng…

Xin thưa, theo truyền thuyết, cả ba cụ đều là người Hán và dĩ nhiên đều sinh ra ở Trung Nguyên. Và ba cụ đều làm quan to ở ba triều đại.



Hãy kể theo thứ tự, bắt đầu từ cụ Phúc. Cụ Phúc tên thật là Quách Tử Nghi, Thừa tướng đời Đường. Cụ xuất thân vốn là quý tộc, đồng ruộng bát ngát hàng trăm mẫu, nhưng suốt cuộc đời tham gia triều chính, cụ sống rất liêm khiết, thẳng ngay. Không vì vinh hoa, phú quý mà làm mất nhân cách con người.

Cụ bà và cụ ông bằng tuổi nhau. Người Việt ta có câu: “Cùng tuổi nằm duỗi mà ăn”. Còn theo người Hoa Hạ ở Trung Nguyên thì vợ chồng cùng tuổi là rất tốt. Họ có thể điều hòa sinh khí âm, khí dương cho nhau. Vì vậy, có thể bớt đi những bệnh tật hiểm nguy. Lại cùng tuổi nên dễ hiểu nhau, dễ thông cảm cho nhau, nên hai cụ rất tâm đầu, ý hợp. Hai cụ 83 tuổi đã có cháu ngũ đại. Lẽ dĩ nhiên phải là nam tử rồi. Cụ Phúc thường bế đứa trẻ trên tay là như vậy. Theo phong tục của người Hoa cổ đại, sống đến lúc có cháu ngũ đại giữ ấm chân nhang của tổ tiên là sung sướng lắm lắm! Phúc to, phúc dày lắm lắm! Bởi thế cụ mới bế thằng bé, cháu ngũ đại, đứng giữa đời, giữa trời, nói:

- Nhờ giời, nhờ phúc ấm tổ tiên, ta được thế này, còn mong gì hơn nữa. Rồi cụ cười một hơi mà thác. Được thác như cụ mới thực sự được về cõi tiên cảnh nhàn du.

Cụ bà ra ôm lấy thi thể cụ ông và chít nội than rằng:

- Tôi cùng tuổi với chồng tôi. Phúc cũng đủ đầy, dày sâu, sao giời chẳng cho đi cùng…

Ai có thể ngờ, nói dứt lời cụ bà cũng đi luôn về nơi chín suối. Hai cụ được con cháu hợp táng. Vậy là sống bên nhau, có nhau, chết cũng ở bên nhau, có nhau. Hỏi còn phúc nào bằng. Và cụ được người đời đặt tên là Phúc.


Cụ thứ hai là cụ Lộc. Cụ Lộc tên thật là Đậu Từ Quân, làm quan đến chức Thừa tướng nhà Tấn. Nhưng cụ Đậu Từ Quân là một quan tham. Tham lắm. Cụ hưởng không biết bao nhiêu vàng bạc, châu báu, là của đút lót của những kẻ nịnh thần, mua quan, bán tước, chạy tội cho chính mình, cho con, cho cháu, cho thân tộc.

Trong nhà cụ, của chất cao như núi. Tưởng cụ Đậu Từ Quân được như thế đã là giàu sang, vinh quang đến tột đỉnh. Cụ chỉ hiềm một nỗi, năm cụ tám mươi tuổi vẫn chưa có đích tôn. Do vậy cụ lo nghĩ buồn rầu sinh bệnh mà chết. Cụ ốm lâu lắm. Lâu như kiểu bị tai biến mạch máu não bây giờ. Cụ nằm đến nát thịt, nát da, mùi hôi thối đến mức con cái cũng không dám đến gần. Đến khi chết, cụ cũng không nhắm được mắt. Cụ than rằng:

- Lộc ta để cho ai đây? Ai giữ ấm chân nhang cho tổ tiên, cho bản thân ta?

Còn cụ thứ ba, cụ Thọ. Cụ Thọ tên là Đông Phương Sóc, làm Thừa tướng đời Hán. Triết lý làm quan của cụ Đông Phương Sóc là quan thì phải lấy lộc. Không lấy lộc thì làm quan để làm gì. Cụ coi buôn chính trị là buôn khó nhất, lãi to nhất. Nhưng cụ Đông Phương Sóc vẫn là quan liêm. Bởi cụ nhất định không nhận đút lót. Cụ chỉ thích lộc của vua ban thưởng. Được bao nhiêu tiền thưởng, cụ lại đem mua gái đẹp, gái trinh về làm thê thiếp. Người đương thời đồn rằng, trong dinh cụ, gái đẹp nhiều đến mức chẳng kém gì cung nữ ở cung vua.

Cụ thọ đến 125 tuổi. Nên người đời mới gọi cụ là ông Thọ. Trước khi về chốn vĩnh hằng, cụ Thọ còn cưới một cô thôn nữ xinh đẹp mới mười bảy tuổi. Cụ Đông Phương Sóc bảo, cụ được thọ như vậy là nhờ cụ biết lấy-âm-để-dưỡng-dương.

Do cụ Đông Phương Sóc muốn có nhiều tiền để mua gái trẻ làm liều thuốc dưỡng dương, cho nên suốt cuộc đời của cụ, cụ chỉ tìm lời nói thật đẹp, thật hay để lấy lòng vua. Có người bạn thân khuyên cụ:

- Ông làm quan đầu triều mà không biết tìm lời phải, ý hay can gián nhà vua. Ông chỉ biết nịnh vua để lấy thưởng thì làm quan để làm gì.

Cụ Đông Phương Sóc vuốt chòm râu bạc, cười khà khà bảo:

- Làm quan không lấy thưởng thì tội gì mà làm quan. Can gián vua, nhỡ ra vua phật ý, tức giận, chém đầu cả ba họ thì sao?

Cụ Đông Phương Sóc 125 tuổi mới chịu từ giã cõi đời. Khi cụ chết thì con không còn, cháu cũng đã hết cơm hết gạo mà chắt đích phải làm ma, phải thay cha, thay ông, chở cụ nội. Vậy làm quan như cụ, thọ như cụ phỏng có ích gì?

Qua ba bức tượng Phúc, Lộc, Thọ người đời thấy, người Hoa Hạ thật là tài giỏi. Họ đã khéo xếp ba vị thừa tướng, ba tính cách khác nhau ở ba triều đại khác nhau để răn đời.

Trong ba điều ước Phúc, Lộc, Thọ ấy chỉ có thể được một mà thôi.

best of ever

Baidu Pinyin Input beta v1.0.0.7 - bộ gõ PinYin cho Blackberry mới được baidu phát triển

so với DayHand thì có vẻ như bộ gõ này tương thích với nhiều phần mềm hơn, cụ thể là BeejiveIM : Dayhand ko dùng được thì Baidu gõ vô tư.

Phần sử dụng thì giống y DayHand Input, cực kỳ đơn giản

Lưu ý : với  Whatsapp , bộ gõ vẫn chưa  chạy

Bản này beta nên hứa hẹn rất xáng lạn

Download : http://www.ziddu.com/download/13875237/BaiduInput1017forblackberry.rar.html

Hướng dẫn : giản nén rùi copy vào Media Card / Memory rồi chạy file jad

tham khảo nguồn http://www.bbercn.com/baidu-input-blackberry-private-beta-v1-0-0-7.html





18 February 2011

Thương con trai ....

Tôi thương khi thấy con trai trăn trở về cái nợ công danh với gia đình, với xã hội. Biết con trai chẳng muốn kém cỏi ai, không muốn mang tiếng dựa hơi người nào, cảm thấy mệt mỏi khi vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ trong khi bạn bè đã có thể tự lập. Áp lực như vậy, nên con trai phải gồng mình cố gắng gấp nhiều lần con gái.

Tôi thương khi thấy con trai gặp chuyện buồn mà không dám khóc, ngậm nước mắt vào trong. Sợ bị cho là yếu đuối…. Những lúc như thế, con trai biết tựa vai ai?

Tôi thương khi biết con trai đã sớm phải làm người đàn ông trong gia đình, thay người cha đã mất. Con trai tự phải học cách thịt gà, bày mâm cúng giao thừa, sửa điện nước trong khi con gái vẫn mải mê túm tụm ăn quà vặt ngoài cổng chợ.

Tôi thấy thương khi con trai xách làn ra chợ. Luôn bị mua đắt hơn giá thường, mở miệng mặc cả một câu là nhận được cái cau mày của người bán hàng: “Con trai gì mà…”. Con trai thì sao, con trai cũng phải cần tiêu pha tiết kiệm chứ.



Tôi thấy thương con trai khi lỡ thích con gái. Phải chủ động, năn nỉ ỉ ôi hoặc dò la tung tích, địa chỉ, điện thoại, email, nick chát. Có được mấy cái đó rồi cong môi, mòn lưỡi để tán tỉnh, mời gọi. Tiếp theo đó đội nắng đội mưa, hít khói đường tắc, vượt đèn đỏ bị công an phạt để đến chơi với con gái cốt sao không lỡ hẹn. Tất cả cũng chỉ vì muốn chinh phục con gái, muốn được thấy một cái gật đầu đồng ý nhẹ như gió bay.





Tôi thương con trai khi yêu con gái. Hạnh phúc cũng nhiều mà đắn đo cũng nhiều. Hết mình vun đắp, chiều chuộng thì sợ thành kẻ DẠI GÁI, lơ là chút thôi thì bị con gái nghi ngờ là không thật lòng……Cả năm con trai quay cuồng với đủ ngày lễ dành cho con gái : valentine, 8-3,20-10, sinh nhật, noel… con gái tham lam đến mức trưng dụng cả Trung thu, Quốc Khánh, 1-6 để kéo con trai đi chơi và tặng quà cho mình ^.^. Con trai loay hoay với những món quà, lần trước tặng cái này rồi, lần này phải tặng thứ khác, phải thật ý nghĩa, phải lãng mạn, phải để con gái xúc động, phải…..,phải……. @.@

Tôi thương con trai khi mối tình tan vỡ. Con gái trách con trai mau quên, nhưng biết đâu rằng con trai chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để vượt qua nỗi buồn thôi. Con trai vốn vô tâm, vô tâm nên sẽ rất nhớ những gì đã để tâm đến….

Thương con trai ghê…