26 December 2010

Sự tích 12 con giáp

by Trịnh Thụy Khanh
(Nhức đầu quá ngồi xào nấu cái này chơi)


Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lâu lắm, không ai nhớ nỗi từ bao giờ mà cũng không ai còn sống để mà nhớ nỗi từ bao giờ thì một ngày nọ, Ngọc Hoàng quỡn quá mới ra thông báo: Ngày mai ta sẽ mở cổng trời sớm, con vật nào có mặt sớm ở cổng sẽ được chọn làm con vật đại diện cho năm, đứa nào đến trước thì được chọn trước, hết 12 đứa thì dừng nhen bay! Chuột nhờ “tai bự như tai chuột”, và bản tính nhiều chuyện bẩm sinh, nên dù Ngọc Hoàng già quá chỉ nói thì thào nó vẫn nghe được và là đứa đầu tiên biết tin. Chuột sau đó mới nói lại với mèo và hai đứa đi tới cổng trời. (Mèo với chuột khi ấy vẫn còn rất thân nhau, hai đứa nó cũng không ngờ sao mà quan hệ bằng hữu của chúng mình lại trở nên tệ hại tới mức mà mấy chục ngàn năm sau người đời còn lấy tên hai đứa ra gọi mỗi khi muốn ám chỉ sự hằn học trong 1 mối quan hệ nào đó!)

Đôi bạn mèo chuột tung tăng cùng nhau đi rất nhanh. Đâu cũng gần tới cổng trời thì bỗng dưng có một dòng sông lớn chắn ngang trước mặt. Giờ tính sao đây? Mèo thì không biết bơi, chuột cũng thế, với lại nó sợ “ướt như chuột lột”. Hai đứa tới lui xà quần bên bờ sông một hồi cũng hơi lâu lâu thì may sao, Trâu tới! Trâu, mặc dù nghe đàn khẩy thì ko hiểu tí gì nhưng trước 1 tin quá hot như này thì không biết sao cũng nghe được và ra đi từ rất sớm. Dù chậm chạp nhưng chăm chỉ nên Trâu chỉ đến sau mèo và chuột, còn thì bỏ xa cả đám ngoài sau. Trâu vốn thật thà nên khi nghe con chuột thỏ thẻ “nhờ anh cho hai em quá giang qua kia sông chút xíu!” thì vui vẻ gật đầu liền. Ngồi trên lưng trâu, mèo và chuột vừa ngắm mây bay gió lay vừa chuyện trò vui vẻ, kiểu như “anh chuột ơi, sao mỏ anh nhọn như mỏ chuột ý nhĩ! hay như “anh mèo à, sao lông anh mượt như lông mèo thế kia!”, mèo khoái chí “đuôi của tôi cũng dài nữa nè!”, nói chung là trìu trìu mến mến, thân thân thiết thiết hết chỗ nói! Nhưng ai có ngờ, “cháy nhà mới lòi mặt chuột”, lúc sắp tới cổng nhà trời, con chuột mới lợi dụng sơ hở lúc bạn mèo đang say sưa tự khen đuôi đẹp, đạp cho bạn mèo 1 cái rớt tõm xuống sông. Chưa hết, Chuột còn canh sẵn cái cổng trời, nhảy phắt qua đầu Trâu và rơi ngay đích đến. Ngọc Hoàng đứng ngay cổng thấy hết dưng mà lời nói như tên bắn, đã nói ra thì đâu thể nào lấy lại được, đành ngậm ngùi công nhận kết quả. Alo alo, Chuột đã là con giáp đầu tiên trong 12 con giáp rồi nghen bay!. Trâu cũng vui vẻ đứng sau chuột trong danh sách mà không hề buồn bã gì (dù gì cũng á quân chứ bộ!)

Trong khi mèo đang lóp ngóp dưới sông uất hận dâng tràn thì may sao cọp vừa bơi tới. Cọp dũng mãnh lẽ ra đến từ sớm nhưng do nhà xa mãi trong rừng, đi miết chưa tới, nhưng nhờ quyền uy vô song mà bọn thú nhãi nhép dạt hết cả ra hai bên nhường đường cho đi, cuối cùng cũng tới được sông hơi sớm sớm. “Cứu một mạng mèo còn hơn trồng bảy hécta rừng”, hơn nữa Cọp thấy râu Mèo cũng hơi giống râu mình, Cọp vớt mèo lên, hai đứa cùng đến cổng trời, tất nhiên là Cọp đứng trước, rồi đến mèo. (Mèo gặp Chuột tại cổng trời thì dí chuột chạy té khói, nhưng giữa chốn uy nghiêm, nó cũng không dám manh động. Từ đó về sau mỗi lần thấy chuột là câu chuyện năm xưa lại ùa về, làm máu nó chạy lên não, rồi não truyền lệnh xuống chân, chân dí chuột chạy trối chết!)

Người đời sau vẫn ko hiểu sao con Rồng linh thiêng, huyền bí lại có khả năng bay lượn trên không lại đến sau mấy con kia, Tý, Sửu, Dần, Mẹo rùi mới đến Thìn. Thiệt ra là Rồng bay tới rất sớm nhưng mà sớm quá lúc đó Ngọc Hoàng truyền lệnh xong thì ngủ 1 giấc dài quên mở cửa nên Rồng phải đứng chờ. Mà đứng chờ trên không thì rất mệt (mệt hơn đứng dưới đất nhiều!) nên Rồng lại bay tiếp vài vòng nữa, thời sao gặp Phượng thì Rồng bay Phượng múa một hồi Rồng mới quay trở lại thì ôi thôi, đám kia tới mất rồi nên đành ngậm ngùi đứng thứ 5.

Vừa lúc rồng chạm cổng thì rắn cũng phóng tới với tốc độ phi của ngựa + tốc độ trườn của rắn. Số là Rắn biết khả năng trườn của mình giỏi lắm cũng chỉ hơn tốc độ bò của giun, nên thoáng thấy bóng ngựa chạy ngang bụi, nó dùng hết sức bình sinh quấn mình vô chân ngựa và cứ thế đôi bạn cùng tiến về cổng trời. Tới cổng, rắn quăng mình một phát rời khỏi chân ngựa và nằm vắt vẻo trên cổng trời. Ngựa tới sau rắn, chạy khập khiểng, mém té!

Dê, khỉ, gà tới tiếp sau đó. Suốt chặng, đứa kêu bebe, đứa làm trò khỉ, đứa vừa đi vừa bới, tám chuyện hết sức thảnh thơi. Tưởng chỉ tới cổng trời cho biết, may sao cũng còn nằm trong top ten. Do phải giữ nhà, mãi một lúc sau mới thấy chó đến. Ngọc Hoàng thấy cũng đông đông đếm thử thì mới có 11 con, sốt ruột chờ mà không thấy con thứ 12 xuất hiện. Khi chiều tà buông xuống, heo mới ủn ỉn đi tới. Số là do ăn no quá lại ngủ quên nên nó đi trễ. Ngọc Hoàng thở ra 1 tiếng, đóng cổng. Kết thúc chuyển giao, he he…