21 October 2011

nụ cừ☺i


.

Tớ có anh bạn lúc nào cũng cười. Nụ cười của anh thật đặc biệt, dễ thương, tự nhiên, dạt dào tình cảm và thường trực trên môi. Bất cứ ai trong lòng đang sầu não, nhìn thấy anh cười tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm như gió thổi mây bay, buồn trôi mất tám chín phần. Người ta gọi anh là anh Cười. Ai cũng yêu anh biết bao.
.

.

Bận í trong khu nhà anh trọ có hai vợ chồng suốt ngày cãi vã gây gổ, lắm bận oánh nhau vêu mỏ, sứt mồm trong thảm thương vô cùng. Hôm HN mất điện, giời nóng tới đỉnh điểm, và cuộc chiến của hai vợ chồng nọ cũng tới cao trào quyết liệt nhất. Anh chồng hai tay múa que cọc màn xoay tít, chị vợ tay lăm lăm dao thái thịt thủ thế nơi góc nhà. Hai bên vừa chửi vừa quan sát, chỉ cần sơ sẩy một chút là có nguy cơ đi viện ngay. Hàng xóm bốn bên lố nhố đứng xem, chả ai dám can ngăn vì sợ tai bay vạ gió. Anh Cười đi qua, đứng nhìn qua song cửa, lặng lẽ ... cười. Tức thì như một phép mầu, người vợ buông đao, quỳ xuống sàn nhà ôm mặt khóc nức nở. Người chồng quăng ngay cọc màn, lao tới đỡ và ôm siết vợ vào lòng. Cả hai cùng khóc và trao cho nhau những lời hối lỗi tràn trề yêu thương. Từ đó họ sống với nhau thật hạnh phúc ... Mọi người càng yêu anh Cười hơn gấp bội.
.
.

Một cô bé lỡ trao thân cho ông anh con nhà bác Sở và nhận lại căn bệnh Sida. Gia đình hắt hủi, xã hội đuổi xua, đến chó thấy cô đi qua cũng chả buồn ... sủa. Cô quyết định leo lên cầu Chương Dương để chấm dứt tất cả. Giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết, anh Cười phóng xe máy đi qua. Anh đứng lại, nhìn cô và ... cười lặng lẽ. Cô gái chợt cảm giác được điều kỳ diệu từ nụ cười lạ lùng ấy. Cô khẽ khàng tụt khỏi thành cầu, khe khẽ cám ơn anh rồi ngẩng đầu bước đi thật tự tin. Ngay từ giây phút ấy cô nguyện sẽ làm lại cuộc đời, sẽ sống thật có ích những ngày ngắn ngủi còn lại. Cô bước đi, ánh bình minh nhảy nhót dõi theo từng bước chân cô ... Mọi người yêu quí anh Cười vô cùng.
.

.
Ngõ nhỏ yên ắng bỗng ầm ĩ vì vụ truy sát của đám giang hồ. Nạn nhân máu me loang lổ đầy người lảo đảo chạy trốn đám người tay lăm lăm mã tấu, mặt sát khí đằng đằng đang điên cuồng trong cơn say máu. Anh nạn nhân vấp ngã, một tên côn đồ nhào ngay tới túm tóc giật ngửa mặt anh lên, dao kề ngay cổ, mặc anh kêu khóc van xin. Ngay khoảnh khắc chết chóc ấy, ánh mắt tên côn đồ chợt dừng lại ngay trên khuôn mặt một người lạ, đang ngồi uống trà đá ngay bên đường. Chính anh Cười của chúng ta đấy, anh lặng lẽ nhìn và lặng lẽ cười thật lạ lùng ngay khi mà người can đảm nhất cũng đang xanh mặt vì sợ hãi. Tên côn đồ ngay lập tức buông đao, nâng anh thanh niên đứng lên, trên khóe mắt của hắn, hai giọt lệ lăn dài. Mấy tên còn lại cũng quẳng hết vũ khí, dìu nạn nhân vào chỗ mát mẻ. Một gã mặt sẹo rút điện thoại ra gọi cấp cứu. Thằng chém người dặn dò người dân chăm lo cho người bị chém. Rồi cả đám xếp hàng đi đến ... đồn công an đầu thú. Tên nào cũng ngẩng cao đầu, mặt rạng ngời ... thánh thiện. Biết chuyện, ai cũng cảm phục và yêu anh cười gấp vạn.

.
.
.
.
.
....

Rồi anh Cười đi phẫu thuật ... hở hàm ếch. Từ đấy nụ cười kỳ lạ của anh cũng biến mất. Mọi người chả yêu anh nữa ...
.
via Linkhay by NewVegas