19 November 2011

[kinh nghiệm] - lần đầu tập tành dùng máy ảnh DSLR, tôi học được gì? | vnphoto.net


Tôi thường vào đọc vnphoto.net nhưng chưa dám viết một câu nào. Tự nghĩ vào đọc là để học hỏi kinh nghiệm, thu nhận kiến thức và chiêm ngưỡng những bức ảnh đẹp của các bạn trên này, chứ một gã vừa newbie, vừa nhiều tuổi như mình có gì hay ho về nhiếp ảnh mà viết ra?


Thế mà hôm nay tôi lại muốn viết đôi điều.
Đó là việc một người đã về hưu như tôi được lợi những gì khi tập dùng máy ảnh DSLR.



Số là tôi từng có máy ảnh Canon G5 khoảng 7-8 năm nay rồi. Thỉnh thoảng đi công tác, gặp gỡ bạn bè tôi dùng nó để ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ hoặc một cảnh đẹp thiên nhiên nào đó. Song chủ yếu là để ở chế độ tự động hoàn toàn hoặc Landscape. Tôi hài lòng với nó vì nhu cầu của tôi chỉ có vậy, ngoài ra nó vẫn hoạt động tốt như khi mới mua.

Gần đây xách con G5 cũ kỹ ra chỗ đông người tôi thấy mình lạc hậu quá, bèn nhờ cậu con rể mua giúp con G12 để trông cho nó "long lanh" một tý, hòng được "lên giá" chút đỉnh trong mắt mấy ông bạn già!
Con rể tôi là tín đồ đạo Canon. Đối với nó, máy ảnh đồng nghĩa với Canon, mặc dù nó chưa bao giờ hé một lời chê bai các máy ảnh thương hiệu khác. Tôi nghĩ nó quen nhiều người trong "làng" Canon, người dùng cũng như người bán máy ảnh nên nhờ nó mua cho chắc ăn, tính người già vẫn vậy mà. Chứ cầm tiền ra hiệu mua một phát là xong chứ khó khăn gì?

Cả nửa năm trôi qua, nó cứ im im không nói một lời. Đùng một cái, nó có chuyến hội thảo ở Mỹ, về nó xách cho tôi một Body 20D secondhand và một len kit 18-135 mới tinh. Nó bảo con 20D này tuy dùng rồi nhưng còn rất mới, không một vết xước nhỏ, vì chủ cũ dùng ít, hơn nữa hàng Canon bán ở Bắc Mỹ chất lượng cao hơn hàng bán ở Việt nam. Chả biết có đúng thế không?
Tóm lại là theo nó với số tiền để mua một con G12, ông dùng cái DSLR vẫn hay hơn, ảnh đẹp hơn. Nó lại động viên thêm là theo nó 20D là một thân máy khá tốt.
Ừ thì đành vậy chứ biết làm sao? Thời buổi ngày nay "Con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đấy"?
Ngắm "lão bà bà" 20D, tôi thấy cái màn hình của nó nhỏ xíu, lại không xoay xoay lật lật được như chú út 60D, tôi hơi buồn một chút nhưng không nói ra. Cảm nhận được điều đó, nó động viên: "Ông cứ chụp một thời gian rồi sẽ thấy không nhất thiết có cái màn hình to đẹp là chụp được ảnh đẹp đâu."
Cuộc dấn thân muộn màng của tôi vào lĩnh vực DSLR là như thế đấy.

Việc đầu tiên là đọc kỹ hướng dẫn sử dụng. Không những kỹ mà là rất kỹ. Đọc qua một lượt để có cái nhìn tổng thể rồi đọc lại thật kỹ từng phần. Đọc đến đâu, áp dụng thử trên máy đến đấy để mau nhớ.
Và kết hợp lên mạng tìm tài liệu hướng dẫn kỹ thuật và nghệ thuật chụp ảnh. Đọc và ghi chép say sưa.

Đầu tiên là tôi chụp ở mode Auto. Bức thứ nhất trong phòng chỉ có một ngọn đèn, bức thứ 2 tôi mở 2 ngọn và bức thứ 3 ba ngọn. Bằng cách đó tôi tạo ra các điều kiện sáng khác nhau. Với mỗi bức ảnh, tôi ghi lại các chỉ số ISO, tốc độ và độ mở ống kính để xem cái lão bà bà của tôi nó tự động xoay xở phối hợp 3 thông số trên như thế nào. Ánh sáng yếu hoặc mạnh thì tăng giảm mấy thứ đó ra sao.
Vẫn cách thức chụp dăm kiểu để so sánh, tôi ra sân, chụp đối tượng gần, đối tượng xa, zoom đến gần zoom ra xa v.v. để thụ giáo lão bà bà bài học về ba tham số cơ bản của việc chụp ảnh.

Tiếp đến, tôi bắt tay vào tập chụp ở các Basic modes. Ví dụ chụp bông hoa ở chế độ Closeup, chụp cánh quạt đang quay nhanh ở chế độ chụp thể thao..., xem máy nó tự để 3 tham số trên kiểu gì, v.v.

Khi đã nắm bắt cái "tam giác huyền ảo" ISO-tốc độ-khẩu độ, tôi dễ dàng chuyển sang "đánh chiếm" các Creative modes.

Không biết người khác như thế nào chứ tôi thấy cách tự học sử dụng máy ảnh như trên rất phù hợp với tôi. Ở đây tôi chỉ nói đến cách dùng máy ảnh thôi nhé, còn dùng nó để chụp được một bức ảnh đẹp thì còn là một con đường chông gai.

Tôi nghĩ các kỹ sư tài giỏi đã thiết kế ra các mode đó thì cái nào cũng có ý nghĩa của nó, mình không nên coi thường một mode nào cả. Khi có thời gian một chút thì dùng các chế độ Creative, còn nếu sợ khoảnh khắc sự kiện nó trôi tuột đi mất thì cứ chụp Auto, đâu nhất thiết cứ phải M mới là sành điệu.

Bước tiếp theo là thực hành. Tôi cứ lôi thằng cháu ngoại ra công viên mà chụp thôi. Ngoài công viên ta có thể tập chụp trẻ con (là cái khó nhất, theo tôi), chụp chân dung, chụp phong cảnh và cả chụp hoa lá.
Chụp về, tối đổ ảnh vào máy tính và nhờ ông con rể "chấm bài". Nó có cái màn hình độ nét cao, xem ảnh khá chuẩn. Tôi bảo con rể cứ phang thẳng cánh, đừng nể nang. Và nó có nhiều góp ý rất giá trị, không những về mặt kỹ thuật sử dụng máy ảnh mà cả về bố cục, ánh sáng, các chi tiết v.v.
Kết hợp với việc hàng ngày vào vnphoto.net và nhiều diễn đàn khác nữa đọc để dần dần "sáng mắt sáng lòng".

Tóm lại tôi được lợi gì khi tập chơi máy ảnh DSLR?
1. Tìm hiểu một thiết bị công nghệ hiện đại như máy ảnh DSLR là một thú đam mê không những bổ ích cho giới trẻ mà cả đối với người trung và lớn tuổi. Nó giúp tôi luôn vận động đầu óc, giảm lão hóa. Không có gì vui hơn là khi mình cảm thấy cái máy ảnh như một người bạn thân thiết, mình hiểu hết đường tơ kẽ tóc, những năng lực và hạn chế của nó để mình có thể bảo gì là nó nghe nấy trong khả năng của nó.
2. Tập chụp ảnh có nghĩa là phải học Photoshop hoặc một phần mềm nào đó tương tự. Tôi cho rằng ngày nay muốn có một bức ảnh đẹp thì phải có sự phối hợp của ba yếu tố máy móc + người chụp ảnh + một chút photoshop.
Tôi có một bức khá ưng ý (tự mình thích thôi chứ có khi nguời khác xem lại chê) nhưng bị cái cây gióng đúng vào đầu chủ thể.
Thế là phải tìm sách, lên mạng tìm tài liệu học photoshop, tìm videoclip hướng dẫn các thủ thuật trong photoshop để tẩy cái cây đó đi.
Sau bốn năm tháng tự học, hôm nay tôi có thể vui mừng khoe với bạn bè là tôi giỏi photoshop... nhất nhà!
3. Nhờ thực hành chụp ảnh, tôi thường xuyên đi bộ hơn trước. Vác máy ảnh đi loanh quanh lúc gần lúc xa, tôi thấy sức khỏe mình hình như khá hơn.
4. Tôi trở nên hay quan sát cuộc sống, con người, cảnh vật xung quanh hơn trước. Tôi tìm thấy những nét đẹp (về mặt photography) trên khuôn mặt con người mà khi chưa tập chụp ảnh thì tôi không để ý tới. Và hình như tôi yêu con người, yêu những thứ bình dị như cái cây, bức tường, một bóng nắng đổ v.v. hơn trước nhiều lắm.
Còn gì vui hơn khi mình đang yêu?

Tôi vừa mua thêm một ống kính 50mm f1.4. Đối với nhu cầu của tôi, có lẽ thế là tạm đủ. Con gái bảo bao giờ ông máu lên đời body thì bảo con nhé. Nếu nó mà tặng bố cái 1Dx thì chết tôi, xách sao nổi?

Chắc bạn cũng hiểu là mục đích chơi máy ảnh của tôi không phải là làm nghề, cũng không phải là hy vọng tiến lên sáng tác nghệ thuật. Thuần túy đó chỉ là một đam mê.
Nó giúp tôi khám phá một lĩnh vực mới, qua đó khám phá chính mình.

Cuối cùng, xin cảm ơn bạn đã đọc bài viết này của tôi.

Thực tình tôi không biết bài này có ra ngoài tôn chỉ mục đích của Diễn đàn hay không. Nếu thấy không cần thiết thì xin Admin xóa giúp.