14 November 2010

Một điều ước...

Cái ngày mình biết nhau, em đã ước gì nó chỉ dừng lại ở mức độ “TÌNH BẠN”, “TÌNH ANH EM” và không thể tiến xa hơn được nữa. Vì em đã có người yêu…

Và rồi ngày tháng cứ mãi miết trôi, thì tình cảm của em cũng dần trôi về phía anh. Em có lỗi khi nghĩ về anh nhiều hơn nghĩ về người em yêu…

Ngày em mất niềm tin, tình yêu hoàn toàn sụp đổ. Anh xuất hiện – một cái phao cứu cánh, kéo em thoát khỏi cái vòng xoáy của cuộc tình em hi vọng…

Anh không thừa nước đục thả câu. Anh không tỏ tình. Anh không chê bai hay chia rẻ tình cảm của em và người đó. Anh bênh vực người đó và có ý hàn gắn chuyện tình cảm của em…

Em vô tình nhận ra rằng anh cũng thích em. Em cũng vô tình nhận ra rằng anh cũng nhớ em. Chỉ có điều nổi nhớ ấy anh giấu vào sâu trong tim…

Em vô tình nhận ra rằng em cũng nhớ anh… nhớ anh thật nhiều.


Sài Gòn bắt đầu trời trở lạnh. Em lao vào những thứ có thể giết chết thời gian em ngồi một mình. Vì khi ngồi một mình em lại nhớ đến anh. Em bắt đầu mang giỏ len ra đan đan móc móc. Em tập pha màu len. Em tập đan nhiều kiểu. Em tập đan khăn choàng cổ cho một người em yêu thương. Em đan rồi lại tháo rồi lại đan… mỗi mũi kim đan, mỗi mũi móc dường như em dành trọn tình yêu thương trao về anh. Em co ro ngồi một góc, choàng cái chăn. Em ghét lạnh. Em không thích mùa đông. Em sợ cô đơn. Em cố gắng chống chọi với nổi nhớ - nhớ về anh…

Nếu có một điều ước giữa mùa lạnh thế này. Em chỉ ước – ước một điều duy nhất vào lúc này. Đố anh biết đó là gì? Em ước gì… ước gì… ước gì em không nhớ anh nhiều thế!



bài của Yano Motoharu