20 November 2010

Nếu Facebook page của bạn gần đến con số 5.000 FAN, ấy là lúc bạn nên delete...

BÀI HAY!



Chuyện là thế này:

Mình là một trong những người tham gia Facebook đầu tiên của VN – khi cộng đồng còn đang mải mê với Yahoo 360.

Và mình cũng là admin là admin của vài page khủng trên Facebook:http://www.facebook.com/hanoi… (68.000 FAN),http://www.facebook.com/hanoitat…. (70.000 FAN)… và đó là lý do Facebook của mình chỉ trong một thời gian ngắn đã vượt nhanh đến cái con số 5.000 friend (số cao nhất cho phép của Facebook)

Con số 5.000 friend nó là cả một thế giới thú vị:

Mình có thói quen đọc tin tức HOT do mọi người chọn lọc bằng cách vào Trang Chủ (home), 5000 thằng nó chọn tin hay cho mình xem thì hay quá rồi còn gì (Vnexpress cũng ko hay bằng): Cái gì báo mạng chưa có – nó đã có, cái gì báo mạng bị cấm đăng – nó cũng có…

Rồi thì thay bằng những khuôn mặt cũ rích bao năm zời vẫn vậy của đám bạn bè, trên Facebook mình tha hồ ngắm gái đẹp… muôn hình vạn trạng…

Rồi thì với mỗi bài viết, kể cả dở, kể cả hâm, kể cả post nhầm… đều có hàng chục hàng trăm like, và rất nhiều comment… > thích quá còn gì nữa…

Công nhận là hiệu quả (hay hậu quả) của việc Full Friend đó nó đem lại cho mình khá nhiều cái "Danh", cái "thú", cái "oai", cái "sướng"… Mình đã hiểu tại sao cái bọn Vua chúa hồi xưa nó hay tuyển nhiều bọn hoạn quan xung quanh chỉ để thốt ra câu nào đó là có một dàn thằng phụ hoạ theo… (cái này về sau sẽ cố vấn cho cu Đạt một tool tự động like hay vỗ tay cho phần mềm mạng xã hội )

Rồi thì không phủ nhận là từ con số 5.000 đấy đã đem lại cho mình thêm khá nhiều bạn mới – nhưng ngược lại: nó cũng làm mình càng ngày càng xa dần những người bạn cũ, không biết họ đang làm gì, đang nghĩ gì…

———–

Một ngày đẹp zời, vì một số lý do , cái User Page đấy bị Close. 5.000 conect đi tiêu cùng với hàng vạn bài viết, ảnh, video, comment, like… tích cóp và tự hào…

Vội vàng lôi cái tài khoản phụ này ra để thực hiện nốt một số trao đổi quan trọng dang dở…

Đầu tiên mình thấy hụt hẫng…Tiếc nuối, cay cú, bức xúc, buồn bã… (chỉ 15 phút đầu tiên)

Sau đó thấy lòng nhẹ bẫng, không phải lo lắng tò mò là chúng nó đang comment gì ở trên cái Facebook chết tiệt này… Việc đầu tiên là mình ra Panacea và cafe cùng với Tùng Rick – và thú thực là ra hàng đống ý tưởng hay ho… Sau đó về Tattoo Club chơi đàn… chiều về nhà Vẽ, tối rủ Bông chua và Trang mốc đi lang thang… << Một ngày thực sự thích thú…

Phát hiện ra rằng mọi kết nối, mọi tài khoản online đều rất mong manh, nó có thể mất đi bất kỳ lúc nào…

Phát hiện ra rằng cuối cùng thì những kết nối thực sự (analog) luôn là thứ giá trị và bền vững hơn những kết nối online (digital)

Và phát hiện ra rằng cái mớ giá trị ảo kia khi mình tạo ra nó, dần dần nó sẽ tạo ra mình, nhào nặn mình thành một con người ảo theo nó…

Chợt nhớ ra là lý do tại sao thi thoảng mình vẫn lao lên HO – đi một vòng ngắm nhìn những khuôn mặt của những Đồng Đội cũ, chui vào phòng "thu âm hộ" trò chuyện với anh Trương Quý Hải, thi thoảng mình vẫn vứt điện thoại ở nhà để lao đi cafe với mấy đứa bạn mặt cũ rích mà mình chán ngấy… > ấy là mình thèm khát cái cảm giác kết nối Analog…

+ Sử dụng lại cái Facebook với số Friend chỉ bằng 1/10 số cũ, chợt thấy gần gũi hơn bao nhiêu, chợt thấy đây mới thực sự là Page của mình… Vào phần Home (trang chủ) thấy những cập nhật của những người thân quen… mới giật mình nhận ra sự khác biệt của cái Facebook kia với Facebook này: Cái kia, nó giống như mình đi làm cave ấy: luôn là mua vui với tất cả thiên hạ (trong đó dĩ nhiên có cả người quen)… những cái mình được khi đóng facebook lại thì lại là sự thở hắt ra nhẹ nhõm – giống như một em cave hoàn lương – dĩ nhiên sẽ không sôi động bằng, không sướng bằng… nhưng rõ ràng là "nhẹ nhõm" hẳn đi…

Thế nên, tóm lại là Facebook của bạn nếu chỉ 15 friend, thì cũng đừng vì thế mà add thêm những cái mặt lạ hoắc làm gì nữa…

Trừ khi đó là "Công cụ" của bạn để lợi dụng sự Digital Conect này thực hiện những ý đồ cá nhân – nhưng hãy cẩn thận vì biết đâu chính bạn đang là "công cụ" của "nó"

Nếu như ta không có những thứ ta yêu, thì hãy yêu những thứ ta có…